Trong một cái diễn đàn nọ, có người đưa ra câu hỏi như thế này:
“Con két thích ăn gì ? Làm sao để dạy cho nó biết nói ?”
Cái câu hỏi có hơi chuyên môn, thuộc loại kén người trả lời, tưởng đâu ít nhất cái câu này phải nằm trong đó cũng phải vài ba ngày hay cô đơn lạc lõng chỉ mình ta. Ai ngờ, vừa mới đưa lên chưa đầy năm phút là có người trả lời.
Cái người trả lời cũng thuộc loại chuyên gia nuôi chim. Người trả lời không những trả lời đúng câu hỏi mà còn đi sâu chi tiết, dặn dò tỉ mỉ như mẹ dạy con, thầy bảo trò, không chê đâu được. Nguyên văn câu trả lời như thế này:
Người này đưa ra cái đề nghị thành lập hội đồng hương, cứ tạm gọi là đồng hương Chợ Cháo. Sau khi mở đầu bài kêu gọi với tiêu chỉ nhiệm vụ mục đích với mụt nhọt, người này tới luôn bác tài đề nghị luôn người giữ chức chủ tịch, phó chủ tịch, rồi thủ quỹ, thủ kho.
Xong phần nhân sự là người đề nghị luôn cái tên hội. Cái tên Hội Ái Hữu Chợ Cháo không bao gồm được hết vợ chồng dâu rể, con cháu nội ngoại, bạn bè thân cũng như sơ, người mới đề nghị luôn cái tên khác hơi dài một chút là Hội Ái Hữu Chợ Cháo-Chợ Đầm-Chợ Lớn-Chợ Quân Trấn-Chợ Cây Me-Chợ Khu Sáu. Người bảo có hơi dài nhưng chứa đầy đủ mọi thành viên khỏi có ai than phiền khiếu nại về sau.
Có chức vụ, có tên hội, rồi giờ chỉ còn có ngày ra mắt. Người cũng định luôn cho ngày ra mắt .
Nhập đề thân bài thì phải có kết luận. Phần kết luận, người cũng tuyên bố hộ giùm luôn: ” Tất cả đồng ý nhất trí rồi đấy nhá, chúng ta cứ như vậy mà làm, chào đoàn kết và xây dựng.”
Cái hội Ái Hữu Chợ Cháo-Chợ Đầm-Chợ Lớn-Chợ Quân Trấn-Chợ Cây Me-Chợ Khu Sáu sau đó không biết ra sao, nhưng trở lại cái câu trả lời cái câu hỏi “Con két thích ăn gì ? Làm sao để dạy cho nó biết nói ?” thì sau đó mọi người có hơi khựng lại, không biết có nên tiếp tục hay quay qua mở đề mục khác. Khựng là phải vì ai ai cũng tự hỏi ông ta đã trả lời hết tất cả như vậy thì tui chen vô góp ý cái chỗ nào đây?
Không chen vô được cái chính thì ta lèn lách vô cái phụ, có người bảo vậy và có người chen vô thiệt. Người đầu tiên chen vô và chen như thế này :
Con Két Biết Nói Tư Ếch gọi Tám Bò sang nhậu luôn tiện khoe con két vừa mới mua về: – Con két này mắc tiền lắm à, cả tháng lương đó nha! – Nó làm được cái quái gì mà mắc dữ vậy? – Làm được gì à? Ông có thấy 2 chân nó có cột 2 sợi dây hông ? Giật sợi dây xanh nó nói tiếng Anh, còn giật sợi dây đỏ nó sẽ nói tiếng Pháp . Tám Bò bèn cắc cớ: – Ơ, ơ, thế thì giật một lúc hai sợi dây nó nói tiếng gì? Con két từ trên cao nói vọng xuống: – Cha mày! Cha mày! Giật 2 cọng dây tao chỏng gọng bể đầu mà chết, lấy gì mà nói cho mày nghe!
Cái diễn đàn hình như sống lại, nhộn nhịp hẳn lên, hết ha ha hi hi rồi có lẽ thấy một con chim chưa đã, tay nào đó mới đưa lên một lèo tới năm con :
Chuyện 5 con Két Tại một khu chợ bán chim, cá, cảnh… nọ, có một người kia đứng rao bán 5 con két, mỗi con 1 màu. Có con Xanh , con Đỏ, con Tím, con Vàng và cũng có cả con Đen. Con Xanh = 50 ngàn. Con Đò = 100 ngàn. Con Tím = 150 ngàn. Con Vàng= 200 ngàn. Còn con Đen xấu xí và lù khù nhất thì giá lại cao nhất = 5 triệu đồng. Mọi người qua lại đều thắc mắc .. Có người mới hỏi : – Này anh , tại sao giá cả lạ lùng thế ? Anh bán Két từ tốn giải thich: – Con Xanh ngoài khả năng nói tiếng Việt còn nói được tiếng Pháp nên giá 50 ngàn. Con Đỏ, ngoài 2 tiếng Việt-Pháp lại nói được cả tiếng Anh nên giá 100 ngàn đồng. Con Tím nói thêm tiếng Nhật nên giá 150 ngàn. Con Vàng nói thêm cà tiếng Đức nên giá 200 ngàn đồng… – Thế con Đen trông nó gớm ghiếc mà sao lại bán đến 5 triệu đồng ? – Tai vì anh chưa biết giá trị của con Đen đó thôi… – Vậy nó nói được nhiều thứ tiếng lắm phải không ? – Không phải dzậy đâu , Ngoài tiếng Việt ra nó chẳng biết một thứ tiếng nào hết.. NÓ MẮC VÌ NÓ LÃNH ĐẠO 4 CON KIA ..
Hay có chút méo mó nghề nghiệp:
Con két có mắt X-ray Ba cô nữ sinh trung học ngày nào cũng đi về ngang một ngôi biệt thự! Chủ nhà mới mua một con két, nhốt nó trong lồng, và treo ở cổng biệt thự! Chiều đó, con két thấy ba cô đi ngang liền gào to: – Hồng, xanh, tím! Ba cô làm lạ nhìn nó, con két càng gào to: – Hồng, xanh, tím Ba cô lẩm bẩm chửi con két lẻo mét rồi đi thẳng! Ngày nào cũng vậy, hể thấy ba cô đi ngang là nó kêu lên: “Đỏ, trắng, xanh” hay “hồng, tím, xanh” v.v…và v.v… Một hôm thấy ba cô con két kêu: – Đen, đen, đen Ba cô làm lạ vì thấy hôm nay con két kêu toàn màu đen! Một cô nghĩ ngợi một chút rồi hỏi hai bạn: – Có phải hai bồ mặc quần lót đen không?? – Đúng! Sao bồ biết vậy!? – Biết gì! Cái con két phải gió kia từ trước đến giờ gào màu quần lót chúng mình mặc đó! – Chắc gì! Nó chỉ la tầm phào thôi! May hôm nay trúng sảng vậy mà! . Các bồ không tin hả! Mai chúng ta đều mặc quần lót hồng để thử nó nghe! Thế là hôm sau ba cô đều mặc quần lót màu hồng! Khi đi ngang qua cái cổng, con két gào lên: – Hồng, hồng, hồng! – Thấy chưa! Nó đọc ra phanh phách đó! Ba cô bực lắm bèn tìm kế chơi con két! Một cô đề nghị là ngày mai không ai mặc quần lót cả để xem con két xử trí ra sao! Hôm sau ba cô đi ngang cổng! Thấy ba cô, con két không nói gì chỉ lắc đầu qua lắc đầu lại có vẻ bối rối lắm! Ba cô mặt hí ha hí hửng ra chiều thích thú lắm vì đã chơi được con két một vố! Con két đi qua đi lại trên thanh ngang trong chuồng một lúc rồi bổng nó nói to: – Thẳng, thẳng, loăn xoăn!
Rồi lại có người thêm:
Con Két và Sư Phụ Ngày xưa, có một đại nhân, tính tình phong lưu hào sảng. Nhân một hôm đi chợ xách về hai con két đỏ lông vàng thuộc loại hiếm quí, mới sai gia nhân vót một cái lồng tuyệt đẹp cho két ở ngày ngày dạy két nói tiếng người. Mỗi lần ra vườn đọc sách Thánh hiền thì két bắt chước nói theo. Lần lần thì két nói giỏi. Thiên hạ xa gần đều khen. Đại nhân lấy làm ưng ý lắm. Tình cờ một buổi trưa đại nhân đang ngâm thơ thì nghe chót chét ở trên đầu. Ngửng lên thì thấy con két nọ đang đè con két kia…làm bậy. Đại nhân giận lắm. Mới sai người nhổ bớt hai cọng lông trên đầu con két trống, rồi tách hai con mỗi con một lồng riêng. Con két trống, từ ngày rẽ thúy chia uyên ra vào ngơ ngẩn, chẳng biết tâm sự cùng ai. Một hôm có vị cao tăng đến thăm trang chủ, quá bộ ra vườn. Con két vui mừng kêu lớn : – SƯ PHỤ !!! SƯ PHỤ !!! Cao tăng lấy làm ngạc nhiên, mới hỏi : – Ta và nhà ngươi chưa hề quen biết nhau. Mà ta cũng chưa từng thâu nhận đồ đệ . Cớ gì ngươi lại gọi ta là Sư Phụ ? Con két được dịp giải bày : – Ông coi ! Tui mới làm bậy có một lần. Ông chủ dớt của tui 2 cọng tóc . Còn ông, trên đầu không còn cọng nàọ…. Vậy Ông đích thị là SƯ PHỤ cuả tui chứ gì nưã.!
Tưởng đâu tới đây chỉ có chuyên gia nuôi chim với mấy chuyên gia tiếu lâm góp ý, ai ngờ đâu rồi mấy vị chữ nghĩa một bồ với tinh thần nghiêm túc rồi cũng tham dự.
Sau đó là một loạt những lời bàn chuyên sâu hơn về cái tên của con chim, có tên khoa học, có họ, có bộ, có lớp, có ngành, nào là Psittaciformes, Neognathae, rồi Aves với Chordata.
Rồi mấy nhà ngôn ngữ học cũng không tha. Tới phiên mấy vị này tham dự thì tất cả mọi người tham dự diễn đàn đều giật mình, ngơ ngác. Từ trước đến giờ, từ xưa đến nay ta đều viết như vậy, google rồi đọc hết mọi bài thấy đều viết như ta. Thế thì tại sao lại như vậy? Ai đúng ai sai? Với cái tủ sách lấy vài ba cuốn tự điển tra cho chắc ăn lần chót thì mới biết là mấy nhà ngôn ngữ học không sai.
Con kéc viết với chữ c chứ không phải t. Kéc chớ không phải là két.
Bao nhiêu lời trả lời góp ý cho cái câu hỏi khởi đầu rốt ráo đều sai chính tả cái chữ kéc.
Kéc là loại vẹt lớn, nói như kéc chứ không phải két là cái tủ bằng sắt lớn kiên cố để chứa tiền mà có người tò mò táy máy thỉnh thoảng thụt két xài chơi.
Còn con kẹt? Con kẹt là con gì? Con kẹt đích thị là con kéc viết theo cái âm đọc của một địa phương, đọc là kẹt nhưng không ai viết là kẹt, chỉ trừ khi kẹt tiền hay mắc kẹt chuyện gì.
Viết nãy giờ lâu lắc mà tôi cứ quên trả tiền công cho cái thằng cháu xứ Quảng có nhờ đứng bên cạnh quạt giùm cái computer pentium 4 cho giải bớt nhiệt. Coi cái mặt nó kìa, quạu quạu quọ quọ trông dễ ghét. Các bạn chờ một lát, tôi đi lấy cho nó 1000 đồng rồi kể tiếp …
– Đây trả công cho con quạt nãy giờ.
– Con kẹt! Quẹt lâu léc mà chỉ cho có nghèn bẹc.
Ơ! Lại thêm cái con kẹt, mà cái con kẹt này hình như cũng thuộc họ chim, nhưng không phải là giống kéc.